Truyện ngắn : Hai ngọn nến .
Đã mấy tuần nay người đàn ông vật vã với một căn bệnh hiểm nghèo. Nhiều khi ông cảm thấy hơi thở lạnh lẽo của thần chết đang phủ kín cơ thể, khiến ông phải cố thở hắt ra để tranh giành từng phút giây của sự sống. Song, không phải ông vật vã vì chứng bệnh nan y của thể xác, điều đó với ông nào có ý nghĩa gì. Các bác sỹ chỉ có thể làm dịu cơn đau trên mình ông, chứ họ không thể làm nguôi ngoai được một chứng bệnh tinh thần mà ông đã phải đeo đẳng nó suốt mấy chục năm qua.
Tình yêu ! Phải, chính tình yêu của người vợ hiền suốt cả cuộc đời dành trọn cho ông đã thức tỉnh lương tri một người đã có một thời lầm lỗi. Tình yêu của người vợ càng nồng nàn bao nhiêu thì nỗi ân hận càng vò xé lương tâm ông bấy nhiêu. Từ khi còn trai trẻ cho tới khi mái đầu đã bạc, nhiều lần ông định thú lỗi với vợ, nhưng ông chưa đủ dũng cảm để nói lên điều đó. Ông sợ sự thật phũ phàng sẽ làm tiêu tan tất cả tình cảm, sẽ làm mất đi giá trị căn bản của nghĩa vợ tình chồng. Vợ ông sẽ nghĩ gì, sẽ đối xử với ông ra sao, trong khi suốt cuộc đời làm vợ, bà luôn tỏ ra kính trọng ngưỡng mộ ông. Nhưng bây giờ khi đối diện với cái chết, ông lại không đủ dũng cảm để đem theo thật xuống mồ.
- Mình ơi ! Tiếng gọi trìu mến của vợ khiến ông mở choàng mắt như bừng tỉnh. Vợ ông bưng trên tay một cốc sữa sóng sánh, bốc hơi nghi ngút.
- Mình cố uống ngụm sữa kẻo kiệt sức, suốt cả ngày nay mình không ăn uống gì rồi – Vừa dịu dàng nói bà vừa luồn tay nâng đầu ông dậy. Chiều lòng vợ, ông uống một ngụm sữa nhỏ. Nhưng một cơn ho kéo dài khiến ông kiệt sức lả người xuống, ông cố gắng đưa bàn tay gầy guộc vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của vợ đang cúi sát người ông. Bà cầm tay ông áp vào ngực mình. Từ trong yên tĩnh ông nghe âm vang một con tim đang thổn thức, ông hiểu vợ ông đang xúc động.
- Mới thế mà đã mấy chục năm rồi mình nhỉ ! Ông cố nói với bà bằng chất giọng trẻ trung của hơn 40 năm về trước. Những thanh âm rung lên bị ảnh hưởng của hơi thở khò khè, khiến nó trở nên khàn đục và đứt đoạn. Nhưng dẫu sao thì lời nói đó cũng làm cho bà vợ vui vẻ hẳn lên, bà nhìn chồng đắm đuối như thể dạo nào rồi nói:
- Ừ nhỉ ! Thế mà nhanh thật đấy. Tôi cứ ngỡ là như mới hôm qua… Bà nhanh nhẹn đứng dậy, mở tủ lấy cuốn album rút ra một tấm ảnh đã ố vàng – ảnh ngày cưới của chúng ta đây, mình có muốn xem không ?
Ông run run cầm lấy tấm ảnh, nhìn giây lát rồi bật khóc rưng rức. Tiếng khóc làm bà vợ hốt hoảng, bà vội quỳ xuống bên ông:
- Tôi xin lỗi mình vì đã vô tình gợi cho mình nhớ về thời tuổi trẻ, trong khi mình đang đau yếu…
- Không, không… Mình không có lỗi gì cả… Chính tôi… Chính tôi mới có lỗi với mình… Tôi… tôi đã lừa dối mình…
- Trời ơi ! Bà thảng thốt kêu lên – Mình chẳng có lỗi gì cả… Mình không lừa dối tôi điều gì cả… Chỉ có tôi – Bà chợt bưng mặt oà khóc. Ông khẽ khàng vuốt nhẹ mái đầu lốm đốm những sợi bạc của bà đang ngả vào vai mình. Bà vẫn để yên cho ông vuốt ve âu yếm. Một lát sau, bà ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp ông đang nhìn mình bằng một ánh mắt khác lạ, vừa như khắc khoải, vừa như muốn van xin
– Mình có tin những điều tôi sắp nói đây không ? Ông hỏi bà bằng giọng nói của một con chiên xưng tội.
- Tôi xin thề với mình là tôi tin, như suốt đời tôi đã hằng tin mình… Bà rên rỉ nói với ông qua làn nước mắt.
Một cơn đau dữ dội trong lồng ngực khiến ông phải nhăn mặt, nhưng ông cố ghìm lại cơn đau khiến toàn thân co rúm:
- Mình ơi ! Ông nói – Mình suốt đời tin tôi, thế mà mấy chục năm nay tôi đã lừa dối mình, tôi đã nghiễm nhiên tận hưởng tình yêu của mình, trong khi bản thân tôi không xứng đáng làm người bạn đời của mình…
- Trời ơi ! Mình đừng nói thế… Chính tôi…
- Mình hãy để cho tôi nói hết đã… Tôi biết… tôi không còn sống được bao lâu nữa… tôi muốn thú thực hết với mình để có sang thế giới bên kia thì linh hồn tôi cũng đỡ cắn rứt…
Cố giữ cho giọng nói bớt run rẩy và không bị ngắt quãng, ông nói với bà bằng lời của kẻ sám hối :
- Suốt mấy chục năm qua, chắc lúc nào mình cũng nghĩ rằng tôi là một người bạn đời lý tưởng, một người chồng mẫu mực của mình. Thế nhưng, tôi lại phản bội tình yêu của mình trước khi tôi quen, yêu và cưới mình làm vợ…
Căn phòng chợt sẫm lại trong bóng hoàng hôn đang từ từ buông xuống, bà rón rén đứng dậy thắp một ngọn nến cắm lên bàn. Lát sau, ánh sáng leo lét của ngọn nến toả trong căn phòng.
- Cách đây hơn 40 năm, tôi hãy còn là một thanh niên ngoài 20 tuổi. Tuy chưa yêu ai. Song, ở cái tuổi đó con người ta đều có thể hành động được bất cứ điều gì mình muốn, kể cả những hành động điên rồ, dại dột nhất, và chính tôi cũng đã có lần hành động điên rồ, dại dột như thế…
Một cơn ho dữ dội lại cắt ngang lời ông. Trời cuối thu, vài cơn gió lạnh bất chợt lùa vào phòng, khiến ngọn nến lung lay muốn tắt. Bà vội đứng dậy kéo rèm cửa và quay lại thắp thêm một ngọn nến nữa, đoạn ngồi gần ông, nét mặt không nén nổi sự ngạc nhiên lẫn xúc động.
- Hồi đó nước mình còn chiến tranh – Ông nói tiếp – Tôi làm thợ ở nhà máy gỗ Vinh. Thành phố bấy giờ đang là một thị xã bé nhỏ. Đêm đêm, người ta phải tắt điện vì sợ bị máy bay ném bom, bởi vậy mỗi lần đi ca về, tôi lại phải lội bộ quanh co trong những hẻm phố. Một đêm như thế, đang trên đường về nhà, chợt có tiếng máy bay và sau đó là tiếng bom nổ, nhà cháy và người kêu khóc. Tôi hốt hoảng nhảy đại vào một căn hầm lộ thiên bên vệ đường, đạp phải một ai đó đã xuống trước. Người đó bật lên tiếng kêu khi bị tôi dẫm phải. Tôi nhận ra đó là một phụ nữ, đúng hơn đó là tiếng kêu của một cô gái. Tôi hơi lúng túng, nhưng không biết xử trí ra sao vì trên kia tiếng bom vẫn nổ liên tục… Mặc dù cô gái cố nép vào vách hầm, nhưng một phần thân thể cô ta vẫn chạm phải người tôi. Hơi ấm nồng nàn làm tôi tự nhiên rạo rực, tôi không đủ nghị lực để cưỡng lại lòng mình nên…Mặc dù cô ấy cố vùng vẫy, kêu khóc nhưng làm sao có thể chống cự được sức trai mới lớn… Khi đã thoả mãn, tôi bắt đầu thấy sợ. Biết đâu ngày mai cô ta sẽ đi báo với chính quyền. Hồi đó người ta trị tội này nghiêm lắm. Nỗi lo sợ đã làm tôi trở nên một con thú dữ. Tôi đã siết cổ cho tới khi cô ta rũ ra như một tàu lá, rồi tôi nhảy lên khỏi hầm chạy thục mạng mặc cho nhà vẫn cháy và tiếng bom vẫn nổ… Sáng hôm sau, tôi quay lại để nghe ngóng tình hình thì căn hầm đã bị một quả bom khoét thành lỗ sâu hoắm…
- Trời ơi ! chẳng lẽ… Người đàn bà khóc nức nở… Bà muốn nói nhưng tiếng nấc trào lên khiến bà không thốt thành lời. Người đàn ông cũng khóc, nhưng rồi ông cố nói với bà bằng những lời thống thiết:
- Mình hãy tha lỗi cho tôi ! Suốt cả cuộc đời tôi chịu ơn mình đã thương yêu chăm sóc tôi. Cũng vì thế mà tôi ân hận, lương tâm tôi bị dày vò mấy chục năm qua. Tôi đã phạm vào hai tội lỗi lớn: đã lừa dối mình và giết hại cuộc đời người con gái đáng thương kia… Sự xúc động lên đến tột độ nên ông phải ngừng lời, ngực phập phồng theo từng nhịp thở dốc.
- Mình ơi ! Chẳng lẽ lại như thế này sao? Người đàn bà vừa nức nở vừa nghẹn ngào nói – Suốt mấy chục năm qua, tôi đã cố gắng sống tốt với mình. Ngoài tình yêu, tôi còn phải cố gắng bù đắp cho mình những mất mát mà mình không thể ngờ tới. Tôi nghĩ, tôi cũng đã lừa dối giấu giếm điều đó, vì mình sống tốt với tôi quá. Nhiều lần tôi định thú lỗi với mình, nhưng sợ mình ruồng rẫy, ghét bỏ nên tôi không dám nói… Thế mà… Người đàn bà chợt rên lên – Mình có biết không ? Cô gái bị mình hãm hiếp đó chính là tôi đây. Hồi đó tôi đang sống ở Hà Nội vào Vinh thăm bà cô. Tới đó thì có máy bay… tôi bị gã đàn ông, tức là mình đó hiếp và bóp cổ. Nhưng tôi chỉ bị ngất, được mấy anh du kích phát hiện và đưa đi cấp cứu… 5 năm sau, khi chiến tranh kết thúc, tôi theo gia đình chuyển vào Vinh mới được gặp và lấy mình…
Người đàn bà ngước cặp mắt đẫm lệ lên nhìn chồng. ánh sáng của hai ngọn nến lung linh đủ cho bà thấy ông nằm bất động, đôi mắt hé mở như không nỡ dứt bỏ người yêu quý của mình và với một nụ cười thanh thản trên môi…
Nguyễn Ngọc Đức
--------------------
Truyện ngắn hay mỗi ngày , truyện ngắn hay, sám hối , vợ chồng chung thủy
- Mình ơi ! Tiếng gọi trìu mến của vợ khiến ông mở choàng mắt như bừng tỉnh. Vợ ông bưng trên tay một cốc sữa sóng sánh, bốc hơi nghi ngút.
- Mình cố uống ngụm sữa kẻo kiệt sức, suốt cả ngày nay mình không ăn uống gì rồi – Vừa dịu dàng nói bà vừa luồn tay nâng đầu ông dậy. Chiều lòng vợ, ông uống một ngụm sữa nhỏ. Nhưng một cơn ho kéo dài khiến ông kiệt sức lả người xuống, ông cố gắng đưa bàn tay gầy guộc vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của vợ đang cúi sát người ông. Bà cầm tay ông áp vào ngực mình. Từ trong yên tĩnh ông nghe âm vang một con tim đang thổn thức, ông hiểu vợ ông đang xúc động.
- Mới thế mà đã mấy chục năm rồi mình nhỉ ! Ông cố nói với bà bằng chất giọng trẻ trung của hơn 40 năm về trước. Những thanh âm rung lên bị ảnh hưởng của hơi thở khò khè, khiến nó trở nên khàn đục và đứt đoạn. Nhưng dẫu sao thì lời nói đó cũng làm cho bà vợ vui vẻ hẳn lên, bà nhìn chồng đắm đuối như thể dạo nào rồi nói:
- Ừ nhỉ ! Thế mà nhanh thật đấy. Tôi cứ ngỡ là như mới hôm qua… Bà nhanh nhẹn đứng dậy, mở tủ lấy cuốn album rút ra một tấm ảnh đã ố vàng – ảnh ngày cưới của chúng ta đây, mình có muốn xem không ?
Ông run run cầm lấy tấm ảnh, nhìn giây lát rồi bật khóc rưng rức. Tiếng khóc làm bà vợ hốt hoảng, bà vội quỳ xuống bên ông:
- Tôi xin lỗi mình vì đã vô tình gợi cho mình nhớ về thời tuổi trẻ, trong khi mình đang đau yếu…
- Không, không… Mình không có lỗi gì cả… Chính tôi… Chính tôi mới có lỗi với mình… Tôi… tôi đã lừa dối mình…
- Trời ơi ! Bà thảng thốt kêu lên – Mình chẳng có lỗi gì cả… Mình không lừa dối tôi điều gì cả… Chỉ có tôi – Bà chợt bưng mặt oà khóc. Ông khẽ khàng vuốt nhẹ mái đầu lốm đốm những sợi bạc của bà đang ngả vào vai mình. Bà vẫn để yên cho ông vuốt ve âu yếm. Một lát sau, bà ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp ông đang nhìn mình bằng một ánh mắt khác lạ, vừa như khắc khoải, vừa như muốn van xin
– Mình có tin những điều tôi sắp nói đây không ? Ông hỏi bà bằng giọng nói của một con chiên xưng tội.
- Tôi xin thề với mình là tôi tin, như suốt đời tôi đã hằng tin mình… Bà rên rỉ nói với ông qua làn nước mắt.
Một cơn đau dữ dội trong lồng ngực khiến ông phải nhăn mặt, nhưng ông cố ghìm lại cơn đau khiến toàn thân co rúm:
- Mình ơi ! Ông nói – Mình suốt đời tin tôi, thế mà mấy chục năm nay tôi đã lừa dối mình, tôi đã nghiễm nhiên tận hưởng tình yêu của mình, trong khi bản thân tôi không xứng đáng làm người bạn đời của mình…
- Trời ơi ! Mình đừng nói thế… Chính tôi…
- Mình hãy để cho tôi nói hết đã… Tôi biết… tôi không còn sống được bao lâu nữa… tôi muốn thú thực hết với mình để có sang thế giới bên kia thì linh hồn tôi cũng đỡ cắn rứt…
Cố giữ cho giọng nói bớt run rẩy và không bị ngắt quãng, ông nói với bà bằng lời của kẻ sám hối :
- Suốt mấy chục năm qua, chắc lúc nào mình cũng nghĩ rằng tôi là một người bạn đời lý tưởng, một người chồng mẫu mực của mình. Thế nhưng, tôi lại phản bội tình yêu của mình trước khi tôi quen, yêu và cưới mình làm vợ…
Căn phòng chợt sẫm lại trong bóng hoàng hôn đang từ từ buông xuống, bà rón rén đứng dậy thắp một ngọn nến cắm lên bàn. Lát sau, ánh sáng leo lét của ngọn nến toả trong căn phòng.
- Cách đây hơn 40 năm, tôi hãy còn là một thanh niên ngoài 20 tuổi. Tuy chưa yêu ai. Song, ở cái tuổi đó con người ta đều có thể hành động được bất cứ điều gì mình muốn, kể cả những hành động điên rồ, dại dột nhất, và chính tôi cũng đã có lần hành động điên rồ, dại dột như thế…
Một cơn ho dữ dội lại cắt ngang lời ông. Trời cuối thu, vài cơn gió lạnh bất chợt lùa vào phòng, khiến ngọn nến lung lay muốn tắt. Bà vội đứng dậy kéo rèm cửa và quay lại thắp thêm một ngọn nến nữa, đoạn ngồi gần ông, nét mặt không nén nổi sự ngạc nhiên lẫn xúc động.
- Hồi đó nước mình còn chiến tranh – Ông nói tiếp – Tôi làm thợ ở nhà máy gỗ Vinh. Thành phố bấy giờ đang là một thị xã bé nhỏ. Đêm đêm, người ta phải tắt điện vì sợ bị máy bay ném bom, bởi vậy mỗi lần đi ca về, tôi lại phải lội bộ quanh co trong những hẻm phố. Một đêm như thế, đang trên đường về nhà, chợt có tiếng máy bay và sau đó là tiếng bom nổ, nhà cháy và người kêu khóc. Tôi hốt hoảng nhảy đại vào một căn hầm lộ thiên bên vệ đường, đạp phải một ai đó đã xuống trước. Người đó bật lên tiếng kêu khi bị tôi dẫm phải. Tôi nhận ra đó là một phụ nữ, đúng hơn đó là tiếng kêu của một cô gái. Tôi hơi lúng túng, nhưng không biết xử trí ra sao vì trên kia tiếng bom vẫn nổ liên tục… Mặc dù cô gái cố nép vào vách hầm, nhưng một phần thân thể cô ta vẫn chạm phải người tôi. Hơi ấm nồng nàn làm tôi tự nhiên rạo rực, tôi không đủ nghị lực để cưỡng lại lòng mình nên…Mặc dù cô ấy cố vùng vẫy, kêu khóc nhưng làm sao có thể chống cự được sức trai mới lớn… Khi đã thoả mãn, tôi bắt đầu thấy sợ. Biết đâu ngày mai cô ta sẽ đi báo với chính quyền. Hồi đó người ta trị tội này nghiêm lắm. Nỗi lo sợ đã làm tôi trở nên một con thú dữ. Tôi đã siết cổ cho tới khi cô ta rũ ra như một tàu lá, rồi tôi nhảy lên khỏi hầm chạy thục mạng mặc cho nhà vẫn cháy và tiếng bom vẫn nổ… Sáng hôm sau, tôi quay lại để nghe ngóng tình hình thì căn hầm đã bị một quả bom khoét thành lỗ sâu hoắm…
- Trời ơi ! chẳng lẽ… Người đàn bà khóc nức nở… Bà muốn nói nhưng tiếng nấc trào lên khiến bà không thốt thành lời. Người đàn ông cũng khóc, nhưng rồi ông cố nói với bà bằng những lời thống thiết:
- Mình hãy tha lỗi cho tôi ! Suốt cả cuộc đời tôi chịu ơn mình đã thương yêu chăm sóc tôi. Cũng vì thế mà tôi ân hận, lương tâm tôi bị dày vò mấy chục năm qua. Tôi đã phạm vào hai tội lỗi lớn: đã lừa dối mình và giết hại cuộc đời người con gái đáng thương kia… Sự xúc động lên đến tột độ nên ông phải ngừng lời, ngực phập phồng theo từng nhịp thở dốc.
- Mình ơi ! Chẳng lẽ lại như thế này sao? Người đàn bà vừa nức nở vừa nghẹn ngào nói – Suốt mấy chục năm qua, tôi đã cố gắng sống tốt với mình. Ngoài tình yêu, tôi còn phải cố gắng bù đắp cho mình những mất mát mà mình không thể ngờ tới. Tôi nghĩ, tôi cũng đã lừa dối giấu giếm điều đó, vì mình sống tốt với tôi quá. Nhiều lần tôi định thú lỗi với mình, nhưng sợ mình ruồng rẫy, ghét bỏ nên tôi không dám nói… Thế mà… Người đàn bà chợt rên lên – Mình có biết không ? Cô gái bị mình hãm hiếp đó chính là tôi đây. Hồi đó tôi đang sống ở Hà Nội vào Vinh thăm bà cô. Tới đó thì có máy bay… tôi bị gã đàn ông, tức là mình đó hiếp và bóp cổ. Nhưng tôi chỉ bị ngất, được mấy anh du kích phát hiện và đưa đi cấp cứu… 5 năm sau, khi chiến tranh kết thúc, tôi theo gia đình chuyển vào Vinh mới được gặp và lấy mình…
Người đàn bà ngước cặp mắt đẫm lệ lên nhìn chồng. ánh sáng của hai ngọn nến lung linh đủ cho bà thấy ông nằm bất động, đôi mắt hé mở như không nỡ dứt bỏ người yêu quý của mình và với một nụ cười thanh thản trên môi…
Nguyễn Ngọc Đức
--------------------
Truyện ngắn hay mỗi ngày , truyện ngắn hay, sám hối , vợ chồng chung thủy
0 nhận xét:
Đăng nhận xét