Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

Truyện ngắn : Mảnh đời của Vượng .

    Mưa to …mưa rất to …tiếng mưa gõ vào mái tôn ầm ĩ , váng óc long tai . Ai đó từng bảo thú vị nhất là “nghe mưa” , nhưng đó là tiếng mưa tí tách ở mái hiên , tiếng mưa rào rạt trên cây lá . Ở đây mưa rơi trên mái tôn át tất cả mọi tiếng động , nó tra tấn hệ thần kinh của con người . Mà nếu trên đầu Vượng không là mái tôn cũng thế thôi  , Vượng đâu có khái niệm gì về tâm hồn để mà nghe mưa rơi thánh thót .Vượng dùng hai ngón tay nút tai lại  ,co người thu hai chân vào tấm mền đắp , rồi Vượng ho rũ ra , mấy lâu nay Vượng vẫn ho nhiều như thế .


    Vượng gần năm mươi tuổi rồi . Không khí dịu mát của mùa Thu người ta thường thấy dễ chịu , nhưng cơ thể gầy tòm nhom thiếu sức sống của Vượng thì ớn lạnh  . Vượng trố mắt nhìn vào đêm tối , ôi chao! đêm dài quá , một mình trong căn nhà nhưng Vượng không ý thức được rằng mình cô đơn , chỉ thấy buồn , mong trời sáng để Vượng còn được ra đường , được gặp gỡ mọi người cho vui. Vượng khó ngủ nên rất sợ đêm đen và đêm về Vượng thường hay nhớ mẹ …


    Mẹ Vượng sinh hai người con ,anh trai tên là Sang lớn hơn Vượng ba tuổi , bố  mất từ khi nào cũng không biết nữa , Vượng chẳng bao giờ thấy bố .Mẹ đặt tên cho các con là “Sang “ và “ Vượng” nhưng cuộc sống chẳng “Sang” , chẳng”Vượng” chút nào .Mẹ gồng gánh chạy chợ nuôi hai anh  em trong nghèo khó , Sang từ bé được học hành nhưng kém cỏi, lớn lên làm thợ xây rồi lấy vợ , có hai đứa con…

    Còn Vượng là đứa trẻ không bình thường , vẻ mặt ngờ nghệch : mặt dài , mắt trố , mũi tẹt , miệng hơi hô ,dáng người từ bé đến lớn  gầy khô ,con gái mà  đi đứng nói năng rang rảng như con trai , tiếng cười hề hề thô thiển . Đã thế lại thích chơi những trò đánh đáo , bắn bi , chọi con quay …Vượng được đí học nhưng chữ chẳng chịu vào đầu , học ba năm lớp một Vượng nản mà cô giáo cũng nản , Vượng bỏ trường bỏ lớp luôn .Không học hành được là sự thiệt thòi , mẹ của Vượng đành cố bày dạy cho con gái sống giống người bình thường , nhưng mọi cố gắng đều vô ích . Vượng cứ thế lớn lên , tuổi tác ngày càng nhiều nhưng tư duy chẳng khác gì một đứa trẻ . Cuối cùng bà đành chấp nhận nuôi Vượng như nuôi đứa con nít ham chơi .
    Năm mười tám tuổi  Vượng vẫn chẳng biết làm duyên làm dáng  , vẫn cười hề hề , vẫn trố mắt khi nhìn mọi người , bao giờ cũng mặc đồ bảo hộ lao động , mũ lưỡi trai đội ngược ra sau , miệng phì phèo thuốc lá . Hết lang thang chơi suốt ngày với trẻ con Vượng lại lăng xăng giúp đỡ các gia đình đang làm nhà : đào đất , chuyển gạch , gánh cát…Họ thấy Vượng dở người thường hay lợi dụng , hễ Vượng đi ngang qua là gọi vào trò chuyện , cho vài điếu thuốc lá để Vượng trằn sức ra làm . Mẹ  Vượng đến bữa cơm lại chạy đi tìm , thấy cảnh con mình bị lợi dụng cũng bực , lời qua tiếng lại với người ta rồi đâu lại hoàn đấy .
    Thành phố đang thời kỳ khôi phục lại sau chiến tranh , dân cư thưa thớt , nhiều khu đất có ao hồ và mương nước , Vượng và lũ trẻ trai trong khối xóm thường đi tát cá , có khi gặp những ao lớn thì tát thâu đêm .
    Một đêm cả lũ tát ao cá bên căn nhà của một cặp vợ chồng mới cưới, căn nhà không rào chắn , bức tường phía sau có cửa sổ nằm cạnh mép ao . Lũ trẻ ranh tò mò rủ Vượng bò sát lại cửa sổ xem ,đôi uyên ương hớ hênh phơi trọn đêm tân hôn mà không hề biết . Bọn trẻ vừa xem vừa bịt miệng cười , còn Vượng thì há mồm , trố mắt …Những ngày sau lúc đi làm giúp việc cho các gia đình , Vượng hồn nhiên bô bô kể cho họ nghe những gì mình đã thấy trong đêm ấy , nguời ta hau háu nghe , tò mò gợi chuyện để khai thác làm trò vui , có người còn hỏi Vượng cảm giác gì khi thấy cảnh ấy  . Người ta khoái trá cười hố hố , còn Vượng có thêm mấy điếu thuốc để hút và cười hề hề …
     Chị dâu Vượng vốn xuất thân từ gia đình nghèo khó , cũng gồng gánh chạy chợ . Chị chẳng mặn mà gì với cô em chồng , nhiều khi còn tỉ tê ca thán với chồng những điều chị ta nghe hàng xóm khôi hài về Vượng . Cho đến khi bà chị dâu thấy mất mặt quá ,đòi ra ở riêng , đất nhà Vượng cũng rộng ( thời đó chưa có phong trào bán đất) ,muốn ấm êm nhà cửa Sang đành xin mẹ cho làm nhà riêng . Thế là vợ chồng Sang làm một cái nhà mái tôn bên cạnh .
    Năm Vượng ba mươi tuổi thì mẹ mất , Vượng nhớ mẹ gào khóc mấy ngày . Khi biết rằng có gào khóc mẹ cũng không thể về được nữa Vượng bắt đầu cam phận ,nhưng cặp mắt trô trố , vẻ mặt ngơ ngác cho thấy Vượng cũng biết buồn .
    Số tiền năm trăm ngàn đồng người mẹ quá cố để lại Sang chia cho em một nửa , Vượng cất vào túi áo .Hết gạo , hết thức ăn Vượng cũng ra chợ mua , khi mua xong Vượng đưa cho người ta cả số tiền ấy , người bán hàng chỉ lấy đúng số tiền thuộc về mình rồi trả số tiền còn lại vào túi áo cho Vượng , may là chợ xép ở gần nhà, người bán hàng đều biết Vượng và cũng chạnh lòng thương.
    Vợ Sang gồng gánh chạy chợ chỉ đủ ăn , khi mẹ chồng mất chị ta lo Vượng sẽ là gánh nặng cho gia đình mình, tính tới tính lui chị xúi chồng bán đất . Vào giai đoạn này khắp thành phố  rục rịch mua bán đất , giá bất động sản tăng vọt  . Mảnh đất của gia đình Sang hơn ba trăm mét vuông , nếu đem bán một nửa cũng được tám mươi triệu ,tám mươi triệu thời điểm ấy là số tiền khổng lồ vợ chồng Sang chưa bao giờ dám mơ ước . Ban đầu Sang phản đối ý kiến của vợ , nghĩ tới cảnh sẽ có gia đình khác vào ở trong mảnh đất của cha mẹ để lại anh chẳng muốn chút nào . Nhưng lý lẽ của vợ về miếng cơm manh áo cho em gái anh nghe có vẻ thuyết phục . Vậy là mảnh đất bị chia đôi.
    Mười triệu được gửi ngân hàng lấy lãi cho Vượng sinh sống ,hai mươi lăm triệu vợ Sang mở một quầy hàng xén ở chợ , số tiền còn lại xây một ngôi nhà mái bằng khá khang trang , mua chiếc Honda , sắm tivi để phòng khách cho thêm phần sang trọng.Vợ Sang ít học nhưng toan tính thì khá giỏi , chị ta bảo chồng lấy vật liệu cũ từ hai căn nhà nát tháo dỡ ra làm chỗ ở cho Vượng .Sang lại phản đối vì như vậy sẽ tạo ra sự chênh lệch lớn trong sinh hoạt của gia đình mình và em gái . Lời qua tiếng lại , cãi cọ dằn hắt , cuối cùng sự toan tính của vợ Sang cũng được thực hiện . Vượng có một căn nhà nhỏ xập xệ bên cạnh ngôi nhà mái bằng sáng sủa   .
    Xong xuôi mọi việc vợ Sang rất hả hê , một sự đổi đời của ả gồng gánh rau dưa trở thành cô hàng xén , lại có nhà cao cửa rộng để ở . Sang ngường ngượng với họ hàng và xóm giềng một thời gian rồi cũng quen.Còn Vượng chẳng biết thiệt hơn , chỉ thấy thèm thuồng mỗi lần ngó sang chiếc tivi người ta đang ca hát trên đó .Vượng cũng muốn sang xem cùng gia đình anh trai, nhưng lại sợ ánh mắt của chị dâu , mắt chị nhìn thật đáng sợ , không ấm áp yêu thương như mắt của mẹ . Mỗi tháng mười cân gạo , mỗi ngày một số tiền đủ mua bó rau muống và mấy con cá trích nhỏ bằng đầu ngón tay ,điện nước dùng chung, đó là tất cả quyền lợi của  Vượng .
    Vượng cũng chẳng thấy thiếu thốn vì bữa thì nhớ để ăn , bữa thì quên, suốt ngày đi lang bang , người gầy xơ xác.Tuổi nhiều nhưng dáng lất bất , mặt ngô nghê , vẫn quần áo bảo hộ lao động và mũ lưỡi trai đội ngược ra sau nên trông Vượng như trẻ con .Lũ bạn nít ranh ngày xưa hay tát cá với Vượng  đã có gia đình cả , bây giờ ao cũng không còn để tát cá nữa , con mương lớn chảy qua khối xóm ô nhiễm cá chết sạch,vì thế Vượng lấy việc giúp nhà này nhà khác làm vui .Không chỉ giúp việc thông thường , Vượng còn nhiệt tình giúp những nhà có đám tang , lăn xả vào bưng bê , thu dọn quần áo đồ dùng của  người chết mang ra đốt ở nghĩa trang , cái việc mà ai cũng ngại làm, người ta cảm ơn và cho Vượng thuốc lá hút thả sức . Cũng có gia đình  cảm tấm lòng của Vượng biếu tiền nhưng Vượng cương quyết từ chối , còn tỏ ra phật ý vì nghĩ mình bị coi thường ( duy chỉ có xử sự này của Vượng là có vẻ người lớn). 
    Thành phố quy hoạch lại , con mương lớn chảy qua khối xóm nơi Vượng ở được xây bờ ,lát những tấm bê tông làm đường giao thông . Vì mương này là nơi thoát nước chủ yếu của cả thành phố nên dù mưa hay nắng lúc nào nước cũng tràn trề và ô nhiễm ghê gớm. Giải pháp làm đường bê tông trên mương rất hợp lý , vừa tránh ô nhiễm , vừa mở thêm tuyến đường để lưu thông.Người ta phải đắp từng đoạn rồi ban đêm dùng bơm hút cạn nước để sáng ra cho thợ thi công.
    Đêm đến chiếc máy bơm lớn cổ lỗ sĩ nổ rền váng óc , mấy đêm đầu nhà nào cũng không ngủ được , nhưng ít hôm sau mệt mỏi lại lăn ra ngủ như chết . Thế rồi nhà này kêu bị trộm cạy cửa lấy mất ti vi , nhà kia kêu mất nồi cơm điện . Người ta xì xầm phán đoán rồi cùng nhận định: chắc chắn kẻ gây ra những vụ trộm vặt ấy là thằng cha phụ trách máy bơm.
    Nhưng gã này tinh vi lắm , người ta phán đoán thì gã cùng phán đoán , gã biết đến lúc nào thì phải “phanh” lòng tham lại kẻo bị tóm . Vì thế khi dân trong xóm rình chỉ thấy gã cần mẫn với công việc , nhưng cũng từ đó không ai bị mất trộm nữa .
    Ai nấy rình chán rồi lại lăn ra ngủ , chỉ có Vượng là không ngủ được , những người có chứng về thần kinh thường rất khó ngủ . Đêm nào cũng dài , sự ầm ĩ của chiếc máy bơm làm giấc ngủ ngắn ngủi hằng đêm của Vượng càng mất đi . Không ngủ được càng buồn , càng nhớ mẹ . Nằm mãi đau cứng cả người mà lại thèm thuốc lá ,Vượng chỉ ước trời mau sáng để chạy đây đó , làm việc cho người ta để người ta chơi với Vượng , để có thuốc hút . Giờ này ai cũng ngủ , Vượng biết chơi với ai .Phải rồi , ngoài kia người ta đang bơm nước , chắc có người ở  đó , Vượng sẽ ra chơi với họ , xin thuốc hút đỡ thèm .
    Vượng nhổm dậy , đêm trăng sáng các tán cây nhìn từ dưới lên đen sì nhưng trên trời vô vàn vì sao nhấp nháy , Vượng ra chỗ để thùng nước múc một ca uống ừng ực rồi lững thững đi ra ngoài . Gió nam mát rượi ,Vượng kéo lưng áo lên tận vai để hóng gió , mát ghê ...tội gì nằm trong nhà vã mồ hôi cho khổ .Té ra Vượng đoán đúng ,có người đang ở ngoài công trường , một người đàn ông đang ngồi bên bờ mương ngắm sao , trên tay lập lòe điếu thuốc.
    Chẳng nói chẳng rằng Vượng đến ngồi phịch ngay bên cạnh gã , từ bé Vượng vẫn hay chơi với bọn con trai , vì thế khi lớn lên Vượng chẳng có khái niệm gì về khoảng cách giữa nam và nữ . Gã đàn ông giật mình khi có người bỗng nhiên đến ngồi cạnh . Tuy mới đến làm ở đây một tuần nhưng gã vẫn nhận ra cô ả dở người thường hay đi qua nơi này . Gã biết Vượng dở người vì điệu bộ lâng câng ngờ nghệch, vì tiếng cười hề hề và kiểu xởi lởi bất bình thường . Gã nhìn Vượng thấy kinh …gã ngồi lùi ra xa.
    -Cho xin điếu thuốc .
    Tiếng máy bơm nước nổ dội át tiếng nói của Vượng , gã không nghe thấy nhưng nhìn thấy cái miệng mấp máy và bàn tay của Vượng chìa ra ,nhớ đến hình ảnh ban ngày Vượng vẫn phì phèo thuốc lá , gã hiểu.
     Vượng lập bập mồi lửa từ điếu thuốc của gã , rít một hơi dài , khoan khoái nhả khói . Đàn bà gì mà rõ chán, gã nghĩ thầm , khô đét lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ , chả trách không ma nào nhìn tới …Gã nguyền rủa , nhưng nguyền rủa xong gã bỗng ý thức được gã đang ngồi cạnh một người đàn bà . Quỷ tha ma bắt …cái từ đàn bà và cái thanh vắng của đêm tự dưng làm gã thấy trong người rởn rởn …gai gai …Không đừng được , gã liếc mắt nhìn sang , ả đang nghếch mặt lên trời trố mắt nhìn sao , vẻ mặt ngây ngô ngờ nghệch, một cảnh tượng “chán chả buồn chết” .Gã nghĩ vậy , cơn rởn rởn …gai gai…trong người  tan biến. Gã chán chường định quay mặt đi nhưng đập vào mắt gã là cái áo tuốt lên cao phơi lưng trần của ả , điều đó chẳng nghĩa lý gì vì lưng ả gầy nhom lại khòng khòng . Cái làm gã dán mắt vào là hai đầu ti chóc ngóc trên bộ ngực phẳng , gã đã thấy nhiều bộ ngực đàn bà to nhỏ khác nhau , nhưng với hai viên bi nằm trên mặt phẳng bây giờ gã mới thấy , nom ngồ ngộ , hay hay .
    Gã nhìn quanh , trăng sáng soi rõ bờ cây ngọn cỏ . những tầu lá chuối ven bờ mương ướt đẫm sương sáng loáng ưỡn ẹo trong gió . Gã nhớ đến đêm trăng của Chí Phèo và Thị Nở …tự dưng gã thấy trăng đêm nay cũng đầy thi vị và diễm tình .Gã thấy trong người như lên cơn sốt , gã tự nguyền rủa mình huyễn hoặc trước đối tượng chẳng đáng một đồng xu , nhưng “thằng người” trong gã đã lên tiếng thì không thể kiềm chế được nữa.
    Gã xích lại gần Vượng , gã thấy ả quay lại trố mắt nhìn mình cười ngô nghê . Lần này gã không thấy kinh , cảm giác về một trò chơi khoái lạc kích thích gã , gã còn đủ ý thức để so sánh ,trò chơi này còn khoái cảm hơn sự quyến rũ của những cô gái xinh rất nhiều , gã muốn xem ả ngơ này phản ứng ra sao .
Gã xoa lưng Vượng , Vượng thích thú ngồi xích lại gần hơn ... Mà thích thật …hồi trước Vượng và lũ trẻ chơi hoặc tát cá cùng nhau , chuyện gãi lưng cho nhau là thường tình , giờ bọn chúng mỗi đứa một ngả , mấy chục năm nay chẳng được ai gãi lưng . Cảm giác được gãi lưng gợi cho Vượng sự ấm áp bạn bè trong tâm tưởng , tư dưng Vượng thấy gần gũi thân thiết hơn với gã đàn ông này .
Thấy xoa lưng mà Vượng không phản đối , gã làm tới luôn …Vượng hơi lạ khi thấy gã có hành động không giống như bọn trẻ xưa đã xoa lưng và chơi với mình .Nhưng …nó lại giống cảnh Vượng và lũ trẻ rình xem đôi vợ chồng mới cưới hôm bọn chúng tát cá thâu đêm ...
     Những ngày sau đó đi đâu Vượng cũng rang rảng kể , làng trên xóm dưới đều biết chuyện ,bọn người vô tích sự lại dùng thuốc lá mớm để Vượng làm cho họ khoái màng nhĩ , họ cười vì con người tưởng là pê đê nay cũng biết hứng tình .Gã đàn ông phụ trách máy bơm biến luôn không còn thấy làm ở công trường . Vợ chồng Sang cãi nhau ầm ĩ vì chuyện đó , Vợ Sang cảm thấy mất mặt , Sang cay đắng vì bất lực với em gái mình .
    Ngày tháng cứ trôi đi , chuyện xì xào cũng dần lắng xuống . Vượng vẫn sáng sáng cuốc bộ ra chợ mua đồng rau , đồng cá , mũ lưỡi trai đội hất ra sau , miệng hề hề khi thấy người quen . Ngày ngày Vượng vẫn đi làm giúp người này kẻ nọ kiếm điếu thuốc lá hút phì phèo. Có những đêm Vượng tự dưng chợt nhớ đến gã đàn ông bên bờ mương hôm ấy ,nhưng Vượng không bao giờ gặp lại gã , hình ảnh gã chìm dần trong ký ức mù sương .
    Thời gian trôi đi …trôi đi…
    Mưa vẫn rất to , tiếng nước đổ xuống mái tôn gõ ầm ầm váng óc , Vượng lại co hai chân vào tấm mền , ho rũ rượi . 
    Cách đây mấy hôm có đoàn y tế về kiểm tra sức khỏe cho các hộ nghèo , Vượng thấy vui nên cũng vào khám . Sau khi kiểm tra và làm các xét nghiệm người ta cho vợ chồng Sang biết Vượng bị ung thư phổi . Sang đau đớn lắm nhưng giấu không cho em gái biết , tuy vậy vợ Sang cho rằng có nói ra Vượng cũng chẳng hiểu gì để mà biết buồn lo . Chị ta làm ra vẻ thương em chồng , xồn xồn chửi những kẻ lợi dụng sức lao động của Vượng , chuốc thuốc lá cho cô ấy , để đến giờ Vượng bị ung thư . Nói thế nhưng cái đầu của bà chị dâu tính toán rất nhanh , Vượng chết thì năm mươi mét vuông đất kia ở thời điểm này bán được hơn một tỷ , chắc chắn sẽ nhà lầu , xe hơi ...
    Vợ Sang nói đúng ,  Vượng không biết gì về căn bệnh nan y mà mình đang mắc phải …
    Trời vẫn mưa không ngớt …dứt cơn ho Vượng gượng dậy,  trố mắt nhìn vào đêm…

                                                                                                                3 – 10 - 2012





0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Recent Posts

Unordered List

Text Widget