Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Sững sờ nghe con gọi cô bán cháo dinh dưỡng là mẹ

Hương đề nghị buổi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ giúp chồng chuẩn bị bữa cháo cả ngày hôm sau cho con. Nhưng Tùng gạt phăng, bảo Hương chẳng phải cố gắng làm gì cả, vì có quán cháo dinh dưỡng ngay gần nhà nấu rất ngon, con lúc nào cũng ăn ngoan hết suất.

Hương cảm thấy cuộc đời bỗng chốc như hóa thành thiên đường trước quyết định của chồng cô. Rằng Tùng sẽ ở nhà trông con và để cô đi làm. Bởi mức lương 3 triệu một tháng của Tùng chẳng đủ để thuê nổi giúp việc, còn mức lương hơn 15 triệu một tháng ở tập đoàn nước ngoài của Hương sẽ giúp cả nhà tạm đủ sống.
Hương thương Tùng khi anh phải bỏ qua cái tôi của một người đàn ông để ở nhà nội trợ và chăm con. Vậy nên cô luôn cố gắng hết sức để hoàn thành công việc thật sớm, về nhà với hai bố con và chẳng bao giờ dám nặng lời với chồng. Nhưng mọi chuyện hồi đầu diễn ra khá suôn sẻ, còn khoảng một tháng gần đây Tùng lại bắt đầu hay tỏ ra cáu gắt với Hương.
Hương vẫn cố thông cảm cho chồng, nghĩ rằng anh có nhiều chuyện khó nói, cộng với cảm giác chán nản khi ở nhà đã khiến anh trở nên khó tính, kỳ cục như thế. Nên cô bắt đầu để tâm hơn trước những nỗi vất vả của chồng. Hương đề nghị buổi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ giúp chồng chuẩn bị bữa cháo cả ngày hôm sau cho con. Nhưng Tùng gạt phăng, bảo Hương chẳng phải cố gắng làm gì cả, vì có quán cháo dinh dưỡng ngay gần nhà nấu rất ngon, con lúc nào cũng ăn ngoan hết suất.
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
Quán cháo đấy lại còn giao hàng tận nhà nữa, nên giả như hôm nào Tùng lười quấy cháo cho con, có thể gọi điện cô bán hàng mang lên tận nơi. Và cháo người ta nấu thì lúc nào cũng cân đo đong đếm chuẩn chế độ cho trẻ nên không phải lo lắng gì cả. Hương đành xuôi lòng đồng ý, vì thật ra buổi tối đi làm về cô cũng mệt phờ người, thật sự chẳng còn sức để kiêm thêm việc gì nữa cả. Hương càng cảm thấy an lòng hơn khi Tùng an ủi: “Em cứ việc đi làm mang tiền về thôi, còn mọi chuyện ở nhà, anh có thể cáng đáng được hết mà!”.
Rồi có một sáng thứ 7, Hương chẳng muốn ngủ nướng như mọi hôm nữa. Cô nảy ra ý định dậy sớm, giúp đỡ chồng cho con ăn một hôm. Dù Tùng cứ chối đây đẩy, Hương vẫn khăng khăng việc sẽ cùng chồng đưa con xuống quán cháo dinh dưỡng để ăn. Cô không muốn làm một bà mẹ vô tâm, dù sự thật là thế. Rồi Hương cùng Tùng đi xuống dưới nhà. Cô bán cháo đang nở một nụ cười tươi như hoa với Tùng, vừa nhìn thấy Hương đã ngơ ngác thu gọn đôi môi lại thành một gương mặt lạnh tanh.
Hương cảm thấy hơi nhột với vẻ bối rối của cô nàng bán cháo, nhưng nghĩ chắc do bố con Tùng là khách quen nên mới thế. Rồi khi thằng cu Tí chập chững bước lại quẩn quanh bên cô bán cháo, miệng cứ ê a: “Mẹ Nha, mẹ Nha!” khiến Hương giật nảy mình. Tùng nhanh chóng giải thích: “Tí hồi đầu nó lười ăn, một mình anh không cho ăn được, phải nhờ cô Nga đây bón cùng cho. Lâu dần nó cứ quen cô Nga rồi gọi đùa luôn là mẹ Nga…” Hương nghe vậy thì giận tím mặt, cảm giác chơi vơi vô cùng.
Cô bế thốc thằng Tí lên, rồi bảo Tùng đóng hộp cháo mang về nhà cho ăn tiếp. Nhưng cu con khóc váng trời váng đất, chân tay cứ giãy đành đạch, về đến nhà cũng không chịu hợp tác với mẹ. Hương cảm giác mình như đã bị tước đi quyền làm mẹ thật sự, khi thằng bé chỉ chịu lặng yên lúc bố bế đi ra ngoài cửa dỗ ngoan nào, ngoan nào bố thương. Còn lại Hương ngồi bó gối một mình trong nhà suy nghĩ, rồi ra tối hậu thư với chồng khi con đã thiu thiu ngủ: “Từ ngày mai em sẽ nấu cháo cho con, anh cho con ăn ở nhà đi! Đừng biến người khác thành mẹ của con như thế!”. Tùng chỉ im lặng gật đầu.
Cả ngày chủ nhật hôm sau, Hương vật lộn với từng bữa cháo của con. Vì cô không quen, con lại biếng ăn nên chẳng thể nào hoàn thành được dăm thìa gọn gàng đưa vào miệng cu Tí. Bố Tùng cũng bất lực nhưng chẳng dám nói lời nào, Hương đoán là anh chỉ có thể cho con ăn ngoan khi có sự trợ giúp của cô Nga mà thôi. Suy nghĩ đó càng khiến Hương trở nên căm giận vô cùng. Và cả ngày hôm đấy, gần như thằng Tí chỉ ăn được tổng cộng lưng bát cháo của ba bữa cộng lại mà thôi.
Đến ngày thứ Hai đi làm, Hương dặn dò chồng cố gắng cho con ăn cháo một mình, dần dần sẽ quen và khá hơn thôi. Tùng dặn vợ cứ yên tâm, anh biết phải làm như thế nào. Rồi Hương đi làm, nhưng ruột gan cô nổ đôm đốp, cứ cảm giác lo lắng không yên với những chuyện đã diễn ra cuối tuần. Cô lấy số điện thoại gọi đến cửa hàng cháo dinh dưỡng gần nhà, định hỏi cô Nga, nhưng ai đó nghe máy bảo cô Nga đã đi giao hàng cho khách rồi. Linh tính chuyện chẳng lành, Hương liền xin phép sếp và lao ngay về nhà.
Dùng chìa khóa mở cửa, cô thấy Tí đang ngồi xem điện thoại một mình ngoài phòng khách, còn bên trong phòng ngủ lại có tiếng cười khúc khích của ai đó. Cô bước vào và chết điếng người, mắt trợn tròn không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi thấy chồng mình và cô bán cháo đang cuốn lấy nhau trên giường. Chiếc chăn kéo vội chẳng để làm chi, chẳng khiến sự thật trước mắt bớt đi chút khủng khiếp nào. Hương á lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống chân giường, tay vẫn cố che đi đôi mắt của mình, trong khi Tùng chỉ kịp lắp bắp: “Anh xin lỗi, xin lỗi…”.
Theo Linh Lam (aFamily.vn/Trí thức trẻ)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Recent Posts

Unordered List

Text Widget

Blog Archive